LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG

Chia sẻ tài liệu, giáo trình, phần mềm
 
Trang ChínhTrang Chính  Facebook  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Email  Đăng NhậpĐăng Nhập  Upload  Tài liệu kinh tế  Down load Sách nói  

Share
 

 Khoác lấy cánh tay tôi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
admin
Bang chủ cái bang
Bang chủ cái bang
admin

Nam
Tổng số bài gửi : 595
Số fan hâm mộ : 1841
Birthday : 05/05/1989
Join : 05/06/2009
Humor : tu tin nao`

Khoác lấy cánh tay tôi Empty
Bài gửiTiêu đề: Khoác lấy cánh tay tôi   Khoác lấy cánh tay tôi Icon_minitimeSun Mar 25, 2012 1:56 am


Nếu bạn hỏi tôi đến cõi đời này để làm gì,
Tôi sẽ trả lời rằng tôi đến đây
để sống đúng với ý nghĩa của nó.
—Émile Zola


Cách đây nhiều năm, Harry chồng tôi trở về
nhà muộn sau một chuyến đi công tác. Hôm đó là
ngày thánh Valentine, và khi bẽn lẽn đưa tôi tấm
thiệp, ảnh mỉm cười rồi nói:
- Anh muốn mình là người đầu tiên chúc em
một ngày lễ thánh Patrick vui vẻ.
Ảnh về nhà quá trễ nên cửa tiệm đã bán hết
thiệp mừng Valentine rồi. Thế là tấm thiệp mà
ảnh mua không có hình cây lá chụm ba, hoặc ông
tiên nhỏ nhắn nơi mặt trước, chỉ có hình ông thần
khổng lồ vui nhộn da xanh lá cây thôi.
Trong suốt cuộc sống chung kéo dài được bốn
lăm năm, Harry thường xuyên chọc cười mọi
thành viên trong gia đình. Cuộc sống bên nhau
của chúng tôi phong phú hơn nhờ bản tính vui vẻ
và hài hước của ảnh.
Nhưng Harry qua đời cách nay sáu tháng rồi.
Giờ đây, khi mọi người hỏi tôi sống như thế nào,
tôi trả lời:
- Tôi đánh mất sự điều độ của mình rồi.
Tôi ăn bánh trái quà vặt thay vì nấu nướng; tôi
nhấm nháp bữa tối trong phòng làm việc lúc chín
giờ đêm. Tôi nhớ tiếng nói tâm tình của Harry nên
thường trò chuyện một mình, thường kể lể với
ảnh những điều mắt thấy hoặc tai nghe.
Nhận thức về nỗi cô đơn thường làm tôi
choáng ngợp. Buổi sáng hôm trước, tôi thức giấc
lúc hai giờ, cảm giác mất mát đè nặng tâm hồn tôi.
Nằm trằn trọc trên giường, tôi nhớ lại bữa ăn cùng
bạn bè tối hôm trước. Lúc rời khỏi nhà hàng một
mình, tôi ao ước có một người đi kèm bên cạnh.
Một người bạn học cũ, bàn tay ảnh luôn khoác lấy
cánh tay tôi. Ảnh bước đi trong mưa sau khi thả
tôi xuống điểm cuối cùng, đậu xe vào chỗ, mở
cánh cửa và không bao giờ bước vào bên trong
trước tôi.
Nước mắt tôi tuôn trào như suối. Tôi bật rađiô.
Bất cứ điệu nhạc nào dịu dàng và lãng mạn gợi
gợi tôi nhớ đến vô vàn kỷ niệm. Harry là thành
viên trong ban hát của nhà thờ nên chỉ cần nghe
tiếng đàn Organ cất vút lên là tôi lại bật khóc.
Tôi thường làm những chuyện dại dột. Thí dụ,
tôi mặc kệ bình ắc-quy trong xe hơi cạn sạch,
không thèm kiểm tra tình trạng của chiếc xe, để có
“công chuyện” mà làm. Giờ đây, khi đảm nhận
những việc mà Harry hay làm trước kia, tôi mới
biết mình chẳng có khả năng sửa chữa gì cả. Tôi
để mặc dòng chữ phụ đề dành cho người khiếm
thính trên màn hình tivi hàng tháng trời, vì tôi
không biết cách tắt nó đi. Tôi thấy mình thở dài
khi người nhắc tuồng bảo thở dài, và cười khúc
khích khi nghe họ bảo cười khúc khích.
Kỹ thuật không phải là thế mạnh của tôi, và
tôi cũng chẳng có khiếu về máy móc. Nhiều
tháng trôi qua, vậy mà tôi không thể quyết định
được. Tôi sẽ hỏi ý kiến của người quét dọn sân
hai câu: Có nên tỉa gọn các bụi cây không? Có
nên mang những cái ghế vào trong nhà khi mùa
đông đến không?
Từ khi chịu đựng cuộc sống cô đơn, tôi đã trải
qua sự thay đổi của ba mùa. Trong tháng Giêng,
một trận bão tuyết kinh khủng khiến chúng tôi bị
mất điện hết vài ngày. Ban đêm, trời lạnh lẽo và âm
u. Mùa xuân đến, tôi nhớ nhung da diết khu vườn
xanh tươi của tôi. Harry trồng cây, tôi quét dọn và
cào lá mục. Khi hoa nở rộ, tôi thích thú ngắm nhìn
công trình của ảnh. Mùa hè nối tiếp mùa xuân, tôi
phải lên kế hoạch đi biển một mình thôi.
Nghe tôi than thở rằng chịu đựng những buổi
sáng thật khó khăn, bà ấy đồng ý ngay: “Phải đó,
chẳng ai thích thức dậy trong một ngôi nhà trống
trải”. Tôi thêm vào: “Và cũng chẳng ai thích quay
về một ngôi nhà hoang vắng”.
Đúng sáu tháng sau ngày Harry mất, có một
chuyện xảy ra nhắc tôi nhớ đến ảnh. Hôm đó, tôi
ra ngoài sân lấy tờ báo thì thấy chùm hoa dành
dành đầu tiên nở bung, tỏa hương thơm ngát.
Trước đó, bụi hoa trà màu hồng cũng nở rộ lần
đầu tiên.
Thế là tôi biết rằng, dù đã đi xa, Harry vẫn để
mắt theo dõi tôi. Ảnh mãi là người đàn ông duy
nhất mà tôi tin cậy, là người luôn khoác lấy cánh
tay tôi để nâng đỡ và động viên tôi vượt qua
những ngày tháng cô đơn còn lại.
Về Đầu Trang Go down
http://34k061.com
 

Khoác lấy cánh tay tôi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Chuyện về một cành nho
» Chắp cánh ước mơ
» Cảnh báo những ai đang dùng Win Xp lậu
» Cảnh giác với trò… trúng thưởng
» Cảnh báo những ai đang dùng laptop

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG :: NHÀ CỦA BÀ CON 34K06.1 PRO :: GIẢI TRÍ :: Thơ - Truyện :: Truyện hay :: Hạt giống tâm hồn-
 

Powered by: phpBB2
Copyright ©2008 - 2011, 34K06.1 DUE
Skin vBulletin 4.0 Rip By Ligerv
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
luận văn tốt nghiệp | Luan van |