LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG

Chia sẻ tài liệu, giáo trình, phần mềm
 
Trang ChínhTrang Chính  Facebook  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Email  Đăng NhậpĐăng Nhập  Upload  Tài liệu kinh tế  Down load Sách nói  

Share
 

 Tấm thiệp mừng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
admin
Bang chủ cái bang
Bang chủ cái bang
admin

Nam
Tổng số bài gửi : 595
Số fan hâm mộ : 1841
Birthday : 05/05/1989
Join : 05/06/2009
Humor : tu tin nao`

Tấm thiệp mừng Empty
Bài gửiTiêu đề: Tấm thiệp mừng   Tấm thiệp mừng Icon_minitimeSun Mar 25, 2012 1:42 am

Tôi nghe nói nhiều cặp vợ chồng yêu nhau
thắm thiết đến mức họ có thể đọc được ý nghĩ của
nhau. Hồi còn trẻ, tôi mơ tưởng tới loại tình cảm
gắn bó như vậy, khi trưởng thành, tôi đã tìm thấy
nó qua mối quan hệ với người chồng của tôi.
Chúng tôi có một ngôn ngữ không lời, và có sự
đồng cảm về nhau. Ảnh nói lên điều mà tôi mở
miệng định nói. Ảnh gọi điện cho tôi khi tôi sắp
cầm máy lên để gọi cho ảnh. Thậm chí chúng tôi
có những giấc mơ giống nhau. Chúng tôi biết đó
là món quà đặc biệt nên hết sức nâng niu và gìn
giữ. Tuy nhiên, khi kỷ niệm ngày cưới lần thứ bảy
của chúng tôi đến gần, quan hệ của chúng tôi bắt
đầu thay đổi, và chúng tôi cảm thấy một khoảng
cách lớn dần lên giữa hai đứa.
Xét theo một khía cạnh, khoảng cách là điều
quá rõ ràng. Hầu như chúng tôi rất ít khi gặp mặt
nhau. Mỗi buổi sáng, chồng tôi ra đi trước lúc
bình minh, lái xe một tiếng đồng hồ tới chỗ làm,
nhận phiên trực kéo dài tám tiếng rưỡi đồng hồ,
rồi lái xe một tiếng đồng hồ để về nhà. Chúng tôi
trao đổi một nụ hôn nhanh tạm biệt nơi ngưỡng
cửa và tôi ra đi để nhận phiên trực đêm toàn-thời-
gian của tôi. Vợ chồng tôi biết rõ khi phân công
như vậy, chúng tôi mới có đủ tiền bạc lo cho con
cái, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi lại chịu
ảnh hưởng trực tiếp.
Chúng tôi gọi điện cho nhau mỗi ngày, nhưng
cuộc trò chuyện càng lúc càng gượng ép và đi theo
kịch bản. Thí dụ tôi hỏi:
- Chuyến đi về nhà của anh thế nào?
- Bình thường. Như mọi ngày.
- Ngoài đường kẹt xe nhiều không?
- Không nhiều lắm. Buổi tối của em thế nào?
- Bình thường. Không có gì đặc biệt. Buổi tối
anh muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được. Em nấu sao thì anh ăn vậy.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện như vậy đến khi
ai đó ở chỗ làm gọi ảnh, hay bọn trẻ gọi tôi.
Tôi nhớ những buổi thảo luận mà chúng tôi
thường dành cho nhau. Giờ đây chúng tôi không
còn nhắc tới chuyện thời sự và chính trị nữa.
Chúng tôi cũng không nhắc tới công việc của
ảnh vì sếp của ảnh ngồi làm việc gần đó. Chúng
tôi cũng không nhắc đến sách báo và phim ảnh,
vì lâu lắm rồi tôi không đọc sách hay xem bộ
phim nào.
Chúng tôi vẫn gặp mặt nhau vào ngày nghỉ
cuối tuần, nhưng hầu như chúng tôi chẳng nói ra
những điều chúng tôi cần nói. Sự căng thẳng
của tuần lễ làm việc khiến chúng tôi mệt nhoài và
cáu kỉnh, thế là chúng tôi dành thời gian để cãi
nhau mỗi khi “gặp nhau cuối tuần”.
Ngoài khoảng cách về vật chất, dường như tình
cảm của chúng tôi cũng không còn gắn bó như
xưa. Câu nói "Anh yêu em/ Em yêu anh" chỉ là
đầu môi chót lưỡi chứ chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chúng tôi không có thời gian bộc bạch tâm hồn
hay chia sẻ những giấc mơ. Chúng tôi quá bận rộn
và quá mệt mỏi, chẳng còn muốn cải thiện lại mối
quan hệ tình cảm nữa. Giờ đây chúng tôi giống hệt
hai người chỉ muốn “góp gạo nấu cơm chung”.
Sự xa cách về tình cảm mở ra những tức giận
ngấm ngầm trong lòng tôi. Theo hoàn cảnh, tôi
phải dành hết thời gian của ban ngày để chăm sóc
con cái và nhà cửa. Dọn bữa ăn chiều xong, tôi đi
làm đến tận ba giờ sáng hôm sau mới về nhà. Tôi
ganh tị với chồng tôi. Buổi tối ảnh có nhiều thời
gian rảnh sau khi dỗ dành mấy đứa nhỏ ngủ. Ảnh
có thể đọc sách, xem TV, và lăn ra giường đánh
một giấc ngon lành. Tôi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ
này nên không hé môi cho ảnh biết. Nhưng sự
chịu đựng thầm lặng này càng làm vấn đề trầm
trọng hơn.
Nỗi tuyệt vọng đè nặng lên tôi khi tiệc mừng
kỷ niệm ngày cưới lần thứ bảy đến gần.
Trước ngày đó, tôi lết bộ tới tiệm bán thiệp để
tìm kiếm một cái thích hợp. Trong thâm tâm, tôi tự
thuyết phục mình rằng đây sẽ là tấm thiệp cuối
cùng mà tôi tặng ảnh. Khi đọc qua dòng chữ tha
thiết trong từng tấm thiệp một, mắt tôi chợt nhòa lệ.
Tôi cảm thấy vừa yêu thương, vừa lo sợ mình sẽ
đánh mất người đàn ông có ý nghĩa nhất trong cuộc
đời tôi. Tôi hiểu mình cần phải nói cho ảnh biết mọi
tâm tư tình cảm để tôi có thể vượt qua nỗi đau và
sợ hãi. Tôi phải nghĩ ra cách để xoay mối quan hệ
của chúng tôi trở lại trạng thái cũ. Tôi cần phải nhớ
hồi đó chúng tôi gắn bó với nhau như thế nào.
Sau một tiếng đồng hồ đọc từng tấm thiệp, tôi
chọn được một cái khá hoàn hảo. Những dòng
chữ trong tấm thiệp nói lên hết tình cảm trong
lòng tôi. Cứ như chính tay tôi đã viết ra nó vậy.
Nó nói về tình yêu và lời cam kết trong cuộc hôn
nhân. Nó nhắc nhở hai người yêu nhau phải chia
sẻ với nhau hy vọng và ước mơ, trở ngại và thất
vọng. Nó khuyến khích đôi vợ chồng hâm nóng
lại mối quan hệ để mỗi ngày của họ sẽ tuyệt vời
như một ngày kỷ niệm.
Buổi sáng của ngày kỷ niệm lần thứ bảy, tôi
nhét tấm thiệp đó vào trong cặp táp của ảnh rồi lê
chân vào phòng ngủ.
Tỉnh dậy, tôi bước xuống cầu thang và thấy
một phong bì đề tên tôi đặt trên bàn trong nhà
bếp. Mở phong bì ra, tôi thấy một tấm thiệp y
chang tấm thiệp mà tôi đã tặng ảnh. Những dòng
chữ tha thiết vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Chúng tôi đã mua cùng một tấm thiệp để tặng
nhau. Khi tôi chộp lấy điện thoại định gọi cho ảnh
thì tiếng chuông bất chợt reng lên. Tôi trả lời:
- A lô?
Giọng nói của ảnh từ bên kia đầu dây:
- Anh yêu em nhiều.
Đầu mũi tôi nóng lên và ánh mắt tôi cay cay.
Miệng tôi buột ra câu trả lời nghẹn ngào:
- Em cũng yêu anh.
- Anh đã xin nghỉ hôm nay để chúng ta có thể
ở bên nhau. Tối nay em xin nghỉ được không?
- Em sẽ xin nghỉ ngay sau khi chúng ta cúp máy.
- Vậy chúng ta sẽ gặp nhau trong một tiếng nữa
nhé?
-Em sốt ruột chờ anh đây.
Đột nhiên khoảng cách thu hẹp lại. Khi ảnh về
nhà, chúng tôi nói chuyện say sưa, cười vang dòn
dã và tận hưởng sự hiện diện của nhau giống như
những ngày xưa cũ. Tôi thật sự tin rằng những
người có thể đọc được ý nghĩ của nhau chính là
những người đang yêu nhau thắm thiết.
Về Đầu Trang Go down
http://34k061.com
 

Tấm thiệp mừng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» flash vui chúc mừng năm mới
» Thông báo 7: về tiền học bổng
» chúc mừng chị em phụ nữ nhân ngày 20/10.
» NÀO CHÚNG TA CÙNG CHÚC MỪNG SINH NHẬT CỦA BẮP XANH! MỘT THÀNH VIÊN ĐÁNG YÊU VÀ RẤT TÍCH CỰC.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG :: NHÀ CỦA BÀ CON 34K06.1 PRO :: GIẢI TRÍ :: Thơ - Truyện :: Truyện hay :: Hạt giống tâm hồn-
 

Powered by: phpBB2
Copyright ©2008 - 2011, 34K06.1 DUE
Skin vBulletin 4.0 Rip By Ligerv
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
luận văn tốt nghiệp | Luan van |