LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG

Chia sẻ tài liệu, giáo trình, phần mềm
 
Trang ChínhTrang Chính  Facebook  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Email  Đăng NhậpĐăng Nhập  Upload  Tài liệu kinh tế  Down load Sách nói  

Share
 

 Bằng cấp quan trọng cỡ nào?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
admin
Bang chủ cái bang
Bang chủ cái bang
admin

Nam
Tổng số bài gửi : 595
Số fan hâm mộ : 1841
Birthday : 05/05/1989
Join : 05/06/2009
Humor : tu tin nao`

Bằng cấp quan trọng cỡ nào? Empty
Bài gửiTiêu đề: Bằng cấp quan trọng cỡ nào?   Bằng cấp quan trọng cỡ nào? Icon_minitimeSun Mar 25, 2012 1:40 am

Tôi vẫn luôn biết rằng mình khác biệt mọi
người. Hồi mười bốn, mười lăm tuổi, trong khi
những đứa khác dành hết thời gian cho việc học ở
trường, tôi lại thấy điều này nhạt nhẽo và chán
chường. Không phải vì tôi là đứa muốn nổi loạn
đâu; mà vì tôi thấy chuyện học hành chẳng có gì
quan trọng hết. Chẳng ai màng đưa ra lời giải
thích tại sao tôi phải học môn toán cấp ba trong
khi tôi dở tệ môn toán cấp hai. Tôi đã nói chuyện
với một số người lớn, và họ thú nhận rằng họ
không sử dụng lấy một phần ba kiến thức mà họ
đã học ở trường, và họ quên béng luôn hai phần
ba kiến thức còn lại. Tôi không thích các môn học,
tôi ghét việc xếp loại học lực, và tôi bực bội khi bị
bắt buộc phải tuân theo nội quy.
Ba mẹ tôi ghé vào trường để nói chuyện với các
chuyên viên tư vấn nhiều lần, và các vị đó đều trả
lời giống nhau: “Nó đọc sách trong giờ toán, nó bỏ
giờ khoa học, và nó không tham gia bất cứ hoạt
động nào.Với điểm số của học kỳ vừa qua, nó bị
thi lại nhiều môn, nhưng môn nào cũng rớt trừ
môn tâm lý và luận văn”.
Tôi nhớ mình đã lầu bầu nói với ba mẹ:
- Con không thích các môn đó.
- Con không cần phải thích chúng, mà con phải
học chúng.
Tôi nghĩ bụng, không đâu... Nhưng hình như
tôi là kẻ nổi loạn thật rồi.
Tuy nhiên, tôi có những mục tiêu chẳng liên
quan gì tới trường học cả. Một trong các mục
tiêu đó là, vào năm 25 tuổi, tôi sẽ đọc hết các tác
phẩm kinh điển mà tôi có thể tìm được. Tôi
cũng muốn nghiên cứu về ngựa, rồi lấy một cái
bằng trợ tá để tôi có thể làm việc cho các nhà
dưỡng lão và viết một cuốn sách về các chuồng
ngựa cũ ở miền đông Oregon. Tôi muốn làm
thơ, muốn trở thành chuyên gia về các vấn đề
của tuổi đôi mươi. Tôi thích ý nghĩa của giáo
dục nhưng tôi không thích trường học. Bởi thế,
sáu tháng trước ngày thi tốt nghiệp Tú Tài, tôi
bỏ học luôn.
Tôi nhớ tâm trạng kích động của mình vào lúc
đó. Tôi được tự do! Tự do học hỏi và nghiên cứu
những gì mà cuộc sống hứa hẹn. Tôi muốn dang
rộng đôi cánh và bay lên cao.
Nhưng cuối cùng đôi cánh của tôi chỉ là đôi
cánh gãy.
- Con sẽ không bao giờ làm được điều gì đâu.
- Ba mẹ rất thất vọng về con.
- Xin lỗi Teri, mẹ tôi không muốn tôi đánh bè
đánh lũ với bạn nữa.
- Ba mẹ không nghĩ con sẽ là kẻ thất bại.
Sau những năm tháng từ chối học các môn
khoa học xã hội ở nhà trường, tôi chỉ còn lại chút
lòng tự trọng cỏn con, thế mà tôi cũng đánh mất
nó luôn kể từ khi thôi học. Tôi cho phép mọi
người định nghĩa về tôi bằng một câu nói ngắn
gọn. Tôi biết họ đã sai. Tôi biết tôi được giáo dục
tốt hơn nhiều người có bằng cấp, nhưng tôi đã
chán đấu tranh với điều đó rồi.
Năm đó, tôi đã đánh mất một điều thật quý
giá. Nó khiến tôi nghi ngờ mọi quyết định của
mình, và vì vậy mà tôi cứ đưa ra hết quyết định
sai lầm này đến quyết định sai lầm khác. Tôi lấy
một người chồng không thích hợp, tôi dọn đến
một nơi không thích hợp, tôi nhận những công
việc không thích hợp.
Năm 23 tuổi, tôi hoàn toàn kiệt sức, ngã gục và
tuyệt vọng. Tôi co rúm người lại mỗi khi phải điền
vào tờ đơn xin việc, phải đánh dấu chữ “không”
bên dưới ô bằng cấp Tú Tài – biết rằng người ta sẽ
sắp xếp và phân loại tôi vào một nhóm nào đó.
Tôi che giấu sự thấp kém của mình bằng tiệc tùng
và men rượu, và tôi thất vọng vì không còn thấy
hình ảnh cô thiếu nữ dám bỏ học nay muốn học
lại lần nữa.
Nhưng tôi đã làm được điều đó.
Tôi bỏ người chồng đầu tiên – anh ta đã biến
thành kẻ nghiện rượu, gặp gỡ và lấy người chồng
thứ hai. Trong mắt người chồng sau, anh thấy tôi
là một phụ nữ thông minh núp bóng dưới hình
hài một đứa trẻ sợ hãi.
Sau nhiều năm trời, việc lấy anh là quyết định
tốt đẹp đầu tiên của tôi. Tiếp theo, tôi dấn thêm
một bước nữa bằng cách sinh cho anh hai đứa con
xinh đẹp. Mỗi một năm qua đi, tôi lấy lại một chút
tự tin về cho bản thân, và khi hai đứa nhỏ đủ lớn
để bắt đầu đến trường, tôi khao khát muốn đích
thân dạy dỗ chúng ở nhà.
Tôi nhớ khuya hôm đó tôi đã thì thào điều
mong ước và sự nghi ngờ vào tai chồng tôi.
- Em muốn lắm, nhưng em có nên không?
Chồng tôi thì thào đáp lại:
- Em nên.
- Liệu em có thể không?
- Em có thể.
Hóa ra đó là quyết định tốt đẹp nhất trong đời
chúng tôi, cho hai đứa con và cho bản thân tôi.
Chúng tôi biến ngôi trường nhỏ của ba mẹ con
thành một nơi thiêng liêng để học tập. Tôi quan
sát khi chúng tập đếm, hoan hỉ khi chúng tập đọc.
Khi nghiên cứu đến bộ lạc da đỏ và những người
tiên phong, chúng tôi làm chén dĩa bằng đất sét,
may mũ bằng da gấu trúc (giả), và lang thang
khắp các viện bảo tàng để xem vũ khí của người
tiên phong. Khi học sinh vật, chúng tôi tìm hiểu lũ
sứa, đám cua, và các loại cây cỏ độc đáo sống
trong những hồ nước lớn. Chúng tôi nuôi nòng
nọc trong ao nước nhỏ, thích thú quan sát chúng
phát triển thành những con ếch hoàn hảo. Chúng
tôi bỏ ra nhiều giờ ở thư viện đến khi chúng thuộc
lòng tên của các thủ thư, và điều này nhắc tôi nhớ
đến sự thu hút bí ẩn của những cuốn sách trong
thời tôi còn đi học. Giờ đây chúng tôi làm công
việc tình nguyện tại thư việc, nhận sách vào và
xếp chúng lên kệ.
Dần dà, trong khi dạy các con, tôi lấy lại được
không chỉ tình yêu đối với việc học tập, mà còn
niềm tin rằng tôi có thể học và làm bất cứ điều gì tôi
nghĩ ra trong đầu. Để nêu một tấm gương cho các
con, tôi mong mình sẽ tặng cho chúng món quà vô
giá đó. Tôi muốn chúng biết rằng, dù người ta nhận
được bất cứ loại giáo dục nào, thì học vấn là điều họ
phải tìm kiếm lấy cho bản thân họ, không phải điều
người khác áp đặt lên bản thân họ.
Một hôm, chúng tôi đang ở công viên và tình
cờ tôi nghe lỏm câu chuyện giữa con trai tôi với
một thằng bé khác. Thằng bé hỏi con trai tôi học ở
trường nào. Con trai tôi trả lời nó chỉ học ở nhà.
Thằng bé lên giọng rất chảnh:
- Mẹ tao nói, mày sẽ không thể làm gì nếu mày
không có bằng Tú Tài.
Con trai tôi đính chính:
- Tao có thể. Mày cứ nhìn mẹ tao đi. Mẹ tao
không có bằng Tú Tài, nhưng mẹ tao có thể làm
được rất nhiều việc. Không có bằng cấp thì đã
sao? Điều đó chẳng ngăn cản được mẹ tao đâu.
Tôi nghĩ tới tất cả những điều tôi đã làm và đã
học, nghĩ tới hai đứa con thông minh và xinh đẹp
của tôi, nghĩ tới sự thành ở nghề nghiệp đã chọn,
và tôi khẽ thì thào:
- Đúng rồi. Điều đó không ngăn cản được mình.
Về Đầu Trang Go down
http://34k061.com
 

Bằng cấp quan trọng cỡ nào?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Viên đá quan trọng
» Phần quan trọng nhất
» Những điều quan trọng của cuộc sống
» Câu chuyện chiếc bình_ Dành thời gian cho những điều quan trọng
» Bữa điểm tâm bằng hồ dán

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG :: NHÀ CỦA BÀ CON 34K06.1 PRO :: GIẢI TRÍ :: Thơ - Truyện :: Truyện hay :: Hạt giống tâm hồn-
 

Powered by: phpBB2
Copyright ©2008 - 2011, 34K06.1 DUE
Skin vBulletin 4.0 Rip By Ligerv
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
luận văn tốt nghiệp | Luan van |