LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG

Chia sẻ tài liệu, giáo trình, phần mềm
 
Trang ChínhTrang Chính  Facebook  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Email  Đăng NhậpĐăng Nhập  Upload  Tài liệu kinh tế  Down load Sách nói  

Share
 

 Dời núi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Administrator
đại tướng
đại tướng
Administrator

Nam
Tổng số bài gửi : 162
Số fan hâm mộ : 487
Join : 29/02/2012

Dời núi Empty
Bài gửiTiêu đề: Dời núi   Dời núi Icon_minitimeWed Feb 29, 2012 7:56 pm

Tương lai thuộc về những ai biết tin vào cái
đẹp trong những giấc mơ của chính mình.
- Eleanor Roosevelt


Đã mấy lần, Carolyn, con gái tôi cứ khẩn khoản gọi
điện thoại mời tôi.
- Mẹ ơi, nhất định mẹ phải đến đây xem vườn hoa
thủy tiên trước khi chúng tàn mẹ nhé!
Tôi rất muốn đi, nhưng nghĩ đến hai giờ lái xe từ
Laguna tới Lake Arrowhead là tôi lại thấy ngại. Cho
đến lần gọi thứ ba, biết là khó từ chối, tôi đành phải
đồng ý và hứa sẽ đến chỗ nó vào thứ ba tuần sau dù
trong bụng vẫn còn hơi lưỡng lự.
Sáng thứ ba, lúc sắp sửa đi thì bỗng trời đổ mưa tầm
tã và gió thổi lạnh buốt, nhưng vì đã hứa với con nên
tôi cũng lái xe đi đến chỗ nó. Sau khi bước chân vào
nhà ôm hôn Carolyn và những đứa cháu ngoại xong,
tôi nói ngay:
- Hãy quên chuyện hoa thủy tiên của cô đi nhé! Trời
bên ngoài mây và sương mù dày đặc, chẳng thấy
đường đâu mà đi nữa. Nếu không vì con và mấy đứa
cháu ngoại của mẹ thì chuyện gì xảy ra chăng nữa
cũng đừng hòng lôi được mẹ ra ngoài đường trong thời
tiết này đâu!
Con gái tôi mỉm cười, ôn tồn nói:
- Mẹ à! Có lúc nào không có sương mù đâu?
- Thôi được. Nhưng con đừng bắt mẹ phải ra đường
lúc này nữa đấy nhé! Mẹ sẽ chờ cho đến khi trời quang
đãng là mẹ về nhà ngay - tôi nói với Carolyn giọng
chắc nịch.
- Con đang mong là mẹ sẽ chở con đến chỗ sửa xe
để con lấy xe.
- Có xa không?
- Chỉ vài dãy phố thôi mẹ! - Carolyn đáp.
Nghĩ đoạn đường cũng ngắn, tôi đứng lên ra xe.
Con gái tôi nói.
- Mẹ để con lái cho. Đường ở đây con quen.
Nhiều phút trôi qua, tôi sốt ruột hỏi.
- Con chở mẹ đi đâu vậy? Đây đâu phải là đường
đến chỗ sửa xe?
- Chúng ta sẽ theo đường khác đến đó, xa hơn
một chút - Carolyn cười - đường của những bông hoa
thủy tiên.
- Carolyn - tôi nghiêm giọng - con quay xe lại ngay.
- Mọi việc sẽ ổn mà mẹ, con hứa đấy. Mẹ cứ xem đi
rồi có giận con, con cũng chịu. Nhưng con tin rằng sau
khi xem xong, thể nào mẹ cũng tự trách mình sao lại
không đến đây sớm hơn.
Khoảng 20 phút sau, chúng tôi rẽ vào một con
đường hẹp rải đầy sỏi. Từ xa tôi đã nhìn thấy một nhà
thờ nhỏ. Bên cạnh nhà thờ có tấm bảng với dòng chữ
được viết nắn nót: “Vườn Hoa Thủy Tiên”. Chúng tôi
bước ra khỏi xe. Tôi và Carolyn, mỗi người dắt tay một
cháu, và tôi chậm rãi bước theo Carolyn.
Được một lúc, chúng tôi rẽ vào một con đường. Và
khi đưa mắt nhìn lên, tôi chợt sững sờ. Trước mắt tôi
hiện ra một quang cảnh tuyệt mỹ mà chưa bao giờ tôi
được nhìn thấy. Một màu vàng sáng rực cả một góc
trời, như thể ai đó đã lấy một chum vàng khổng lồ rót
lên trên đỉnh núi và rải đều xuống khắp các triền dốc.
Những bông hoa được trồng thật cẩn thận và có nghệ
thuật, xoáy tròn thành hình những dải ruy băng rộng
và những vệt đan xen đủ màu sắc: cam đậm, trắng,
vàng chanh, hồng da cam, vàng nghệ và cả vàng
phơn phớt.
Mỗi một sắc màu khác nhau được trồng thành từng
nhóm riêng biệt để chúng cuộn lại và tuôn chảy như
dòng sông mang màu sắc riêng của mình. Toàn bộ khu
vườn rộng khoảng năm mẫu Anh.
- Ai đã trồng khu vườn này vậy con? - tôi hỏi
Carolyn.
- Chúng được một phụ nữ trồng đấy mẹ! Bà ấy sống
trên mảnh đất này. Nhà của bà ấy kia kìa!
Carolyn đưa tay chỉ một ngôi nhà gỗ còn chắc chắn.
Nó trông nhỏ nhắn và khiêm tốn giữa khung cảnh lộng
lẫy ở nơi đây. Chúng tôi bước về phía căn nhà. Trên
mái hiên treo một tấm biển với dòng chữ: “Lời đáp cho
những câu hỏi mà tôi biết là bạn sắp hỏi.”
Câu trả lời thứ nhất rất đơn giản: “50.000 cây.”
Câu trả lời thứ hai: “Mỗi lần trồng một cây, do một
người phụ nữ có hai tay, hai chân và một bộ não rất
nhỏ thực hiện.”
Câu trả lời thứ ba: “Bắt đầu trồng từ năm 1958.”
Đó chính là nguyên tắc hoa thủy tiên.
Với tôi, giây phút đó là một bước ngoặt trong đời.
Tôi nghĩ về người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp, người
mà hơn 40 năm trước, đã bắt đầu mỗi lần bằng một cây
thủy tiên, để khoác lên một đỉnh núi vô hồn, không tên
không tuổi tầm nhìn của mình về vẻ đẹp và niềm vui.
Tuy nhiên, chính việc làm nhỏ nhoi, mỗi lần trồng một
cây thủy tiên, kéo dài qua nhiều năm tháng của bà đã
làm thay đổi cả một cảnh quan của thế giới.
Người phụ nữ vô danh này đã mãi mãi làm thay đổi
thế giới mà bà đang sống. Bà đã tạo ra một khung cảnh
nguy nga không thể tả bằng lời, một nét đẹp siêu nhiên
và gợi lên biết bao cảm hứng. Nguyên tắc mà khu vườn
thủy tiên của bà truyền lại cho mọi người là một trong
những nguyên tắc vĩ đại nhất về cách tán dương cuộc
đời. Đó là, biết hướng đến những mục tiêu và khát
vọng của chúng ta từng bước một, giống như một đứa
bé chập chững tập từng bước đi, biết quý trọng công
việc của mình và biết cách tích lũy thời gian.
Khi chúng ta biết nhân những mảnh thời gian nhỏ,
cộng với những nỗ lực tăng dần mỗi ngày, ta sẽ nhận
thấy rằng ta có thể đạt được những điều kỳ diệu. Và
như thế chúng ta có thể thay đổi được thế giới.
- Mẹ thấy buồn là - tôi thú nhận với Carolyn - có thể
mẹ cũng đã hoàn thành được điều gì đó nếu 35 hay 40
năm trước đây mẹ nghĩ đến một mục tiêu to lớn và
kiên trì theo đuổi nó theo cách “mỗi lần trồng một cây”
trong suốt ngần ấy năm. Cứ nghĩ xem nếu vậy mẹ đã
có thể làm được gì nào?
Như mọi lần, con gái tôi đã tóm tắt thông điệp
chúng tôi nhận được của ngày hôm đó.
- Hãy bắt đầu ngay từ ngày mai.
Đúng vậy, thật vô nghĩa khi cứ suy nghĩ về thời
gian đã mất đi của ngày hôm qua. Phương pháp mà
chúng ta thực hiện bài học về cách tán dương cuộc đời
thay vì cố tìm một lý do để tiếc nuối đó là trả lời câu
hỏi “Ta có thể ứng dụng bài học ngày hôm nay như
thế nào đây?”.
Về Đầu Trang Go down
 

Dời núi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
LỚP 34K06.1 ĐẠI HỌC KINH TẾ ĐÀ NẴNG :: NHÀ CỦA BÀ CON 34K06.1 PRO :: GIẢI TRÍ :: Thơ - Truyện :: Truyện hay :: Hạt giống tâm hồn-
 

Powered by: phpBB2
Copyright ©2008 - 2011, 34K06.1 DUE
Skin vBulletin 4.0 Rip By Ligerv
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
luận văn tốt nghiệp | Luan van |