Hoa hạnh phúc mọc ngay bên cạnh chúng ta
chứ không phải hái ở trong vườn người khác.
- Douglas Jerrold
Có cậu bé nọ sống trong một nông trại xa xôi hẻo
lánh. Mỗi sáng, cậu phải thức dậy trước lúc mặt trời
mọc để phụ giúp việc lặt vặt. Đến chiều, cậu lại ra khỏi
nhà để làm việc suốt buổi tối.
Ngày nào cũng vậy, lúc mặt trời đứng bóng, cậu
dừng tay một lát và leo lên hàng rào nhìn ngắm ngôi
nhà có những khung cửa sổ bằng vàng ở tít đằng xa.
“Phải chi mình được sống trong ngôi nhà đó nhỉ!”
Chắc là tuyệt lắm, cậu thầm nghĩ. Rồi cậu thả hồn hình
dung ra những đồ dùng trong ngôi nhà. Nếu họ có thể
trang trí những cửa sổ bằng vàng như thế thì hẳn đồ
đạc trong nhà cũng phải sang trọng lắm. Cậu tự hứa
một ngày nào đó nhất định mình sẽ đến thăm ngôi nhà
lộng lẫy ấy.
Một buổi sáng, cha cậu bảo cậu hãy ở nhà để ông
làm việc một mình. Hiếm khi có dịp rảnh việc thế
này, cậu lập tức gói bánh mì đem theo và băng qua
cánh đồng, hướng thẳng tới ngôi nhà có những chiếc
cửa sổ bằng vàng.
Đến quá trưa, cậu đã đứng ngay trước ngôi nhà.
Cậu tần ngần tưởng mình đi nhầm. Ngôi nhà này
chẳng có chiếc cửa sổ bằng vàng nào hết! Thay vào đó
chỉ là một căn nhà tồi tàn, loang lổ màu sơn, được quây
kín bằng dãy hàng rào đổ nát. Cậu bé bước đến cánh
cửa treo tấm màn rách tả tơi và đưa tay lên gõ. Một cậu
bé trạc tuổi cậu ra mở cửa. Cậu bé mới đến hỏi:
- Có phải ngôi nhà này có những khung cửa sổ bằng
vàng không?
- Tớ hiểu rồi - cậu bé kia đáp rồi mời cậu ngồi lên
hiên nhà. Ở đó, cậu nhìn lại phía ngôi nhà của mình và
trông thấy ánh nắng chiều rọi chiếu, khiến những
khung cửa sổ trở nên óng ánh như được làm bằng vàng.