Chú bé đưa cho mẹ tờ giấy mời họp hội nghị phụ
huynh của trường tiểu học. Lạ thay, khi thấy mẹ
bảo sẽ tham dự chú bé lộ vẻ sững sờ! Đây là lần đầu tiên
bạn học và cô giáo có dịp gặp mặt mẹ chú, mà chú thì
chẳng muốn chút nào. Chú rất ngượng ngập vì vẻ bề
ngoài của mẹ. Mặc dù khá xinh đẹp, nhưng phía bên má
phải của bà có một vết sẹo rất lớn. Chú bé chưa bao giờ
hỏi tại sao và trong trường hợp nào mẹ lại bị như vậy.
Suốt buổi họp lớp, chẳng ai để ý đến vết sẹo ấy mà chỉ
ấn tượng về vẻ duyên dáng và phong cách cư xử ấm áp
của bà. Tuy vậy, chú bé vẫn bối rối và lẩn tránh mọi
người. Tình cờ, chú nghe lỏm được câu chuyện giữa
mẹ và cô giáo chủ nhiệm.
- Dạ, vì sao bà lại bị vết sẹo này trên mặt vậy ạ? - cô
giáo rụt rè hỏi.
- Khi con trai tôi còn đỏ hỏn, nó bị kẹt trong căn
phòng bị hỏa hoạn. Lửa bén dữ quá nên không ai dám
xông vào, thế là tôi liều mình lao đại vào. Vừa chạy tới
bên nôi của cháu thì tôi thấy một thanh xà sắp rơi
xuống. Không kịp suy nghĩ, tôi liền ghé thân che cho
con rồi bất tỉnh luôn. May mà một anh lính cứu hỏa
đến kịp và cứu hai mẹ con tôi ra. Vết sẹo đã thành vĩnh
viễn, nhưng tôi không bao giờ hối hận về điều đó.
Nghe xong chú nhỏ ùa tới ôm chầm lấy mẹ, nước
mắt lưng tròng. Người chú run lên vì xúc động. Đức hy
sinh của mẹ thanh cao quá! Cả ngày hôm đó, chú cứ
nắm riết lấy tay mẹ không rời.