Tôi không thể tin rằng mình đang bước vào
phòng toát mồ hôi. Một nơi cử hành nghi lễ của
thổ dân da đỏ. Tôi là một phụ nữ người Đức, tóc
vàng, mắt xanh, bốn mươi ba tuổi, mẹ của bốn
đứa con trai, và đang làm việc tại bệnh viện. Tôi
cùng chồng, Eric, đi nghỉ mát ở bờ biển với một
nhóm thầy thuốc khác.
Khi được đề nghị một dịp may hiếm có tham
dự nghi lễ của thổ dân da đỏ, Eric nhận lời không
chút do dự. Ảnh là vậy đó. Ảnh thuộc loại người
“gì cũng thử qua một lần cho biết” nếu điều đó sẽ
đưa ảnh vào cuộc phiêu lưu mới. Dĩ nhiên, tôi
phải đi theo ảnh thôi.
Tôi vẫn còn thái độ chống đối khi cả nhóm
mười hai người chúng tôi ngồi xếp bằng theo
vòng tròn bên trong một không gian nhỏ xíu, có
chiều cao khoảng một mét rưỡi, giống hệt một cái
lều vải được dựng bằng cây sào và được phủ
bằng cành lá. Bà thầy cúng người da đỏ bắt đầu
hát ê a, ngợi khen các thần linh. Tim tôi bắt đầu
đập mạnh. Tôi sợ hãi nhìn những khối đá đỏ rực
lửa nằm thành một đống ngay chính giữa lều.
Chúng có thể nổ tung không? Chúng tôi có bị
ngạt thở vì thiếu không khí không? Tôi có bị ngất
xỉu không? Mọi thứ dường như quá chật hẹp. Tôi
cố gắng kiểm soát hơi thở điên cuồng của mình.
Không khí nóng đến nổi, trong cơn hoảng hốt, tôi
ngã người tới trước, úp mặt xuống đất để dịu bớt
sức nóng.
Một giờ sau, tôi lảo đảo bước ra khỏi lều. Toàn
thân tôi hoàn toàn khô kiệt và mệt nhoài. Tôi thả
người nằm phịch xuống đất, chân tay soải trên cát.
Đúng. Đúng vậy. Tôi đang an toàn và đang hít thở
không khí trong lành. Tôi không muốn toát mồ
hôi thêm nữa. Rồi bỗng nhiên, khi ngửa mặt nhìn
lên các vì sao trên trời, hình ảnh mẹ tôi xuất hiện
trước mắt. Tôi bàng hoàng. Mẹ tôi chết trẻ lắm, lúc
đó bà bốn mươi tuổi, còn tôi mới mười lăm.
Gương mặt tươi cười của mẹ chiếm trọn vị trí của
ánh trăng rằm.
Bà bắt đầu nói chuyện với tôi – những lời mà
chỉ có mình tôi nghe được. Bà nói:
“Nhìn con kìa! Con đã làm được nhiều việc và
con đã tiến rất xa. Con có những cơ hội mà mẹ
không bao giờ được”.
Bà rất hài lòng về tôi. Tôi có thể cảm thấy tình
yêu của mẹ tôi dành cho tôi.
Và rồi đầu óc tôi hiện lên những sự kiện quan
trọng mà tôi không thể san sẻ với bà; nổi đau
buồn sau khi bà chết, đứa em song sinh với tôi
nằm mẹp trên giường khóc lóc; sáu tháng sau, tôi
tốt nghiệp trung học; rồi tốt nghiệp đại học; ngày
của Mẹ hằng năm; ngày cưới của tôi; những đứa
con lần lượt chào đời; cuộc ly dị đau đớn; lần tái
hôn thật tuyệt vời; những thay đổi trong nghề
nghiệp... Tôi cũng muốn chia sẻ với mẹ sự thiếu
thốn về tinh thần; những giọt nước mắt cùng
những tiếng cười; sự yêu thích điện ảnh; được
nhìn bà mẹ và con gái ở bên nhau. Tôi cứ tưởng
mẹ tôi đã bỏ sót tất cả những điều đó. Giờ đây tôi
biết rằng bà luôn hiện diện bên cạnh tôi trong suốt
cuộc đời tôi.
Vài phút sau, gương mặt mẹ tôi mờ dần. Tôi
vẫn nằm yên đó, cảm nhận niềm vui và điều kỳ
diệu, đắm mình trong ánh nắng buổi chiều ấm
áp. Tôi không thể giải thích, nhưng tôi biết đó là
sự thật.
Nếu tôi sợ hãi và chạy khỏi căn phòng toát mồ
hôi đó, tôi đã bỏ lỡ một điều đáng ghi nhớ nhất
trong đời. Tôi được cho một dịp may để chữa lành
vết thương lòng, đồng thời, tôi được nghe mẹ tôi
nói: “Mẹ yêu con, con gái cưng”.