Ởmột vương quốc nọ, đức vua trị vì mở một
cuộc thi vẽ tranh với chủ đề bình yên. Rất nhiều
họa sĩ danh tiếng đã tham dự cuộc thi ấy, nhưng
cuối cùng chỉ có hai bức tranh được chọn.
Bức tranh thứ nhất vẽ một hồ nước trong veo,
phẳng lặng, mặt hồ như chiếc gương lung linh,
huyền ảo, soi bóng những ngọn núi vây quanh,
xanh tươi, bạt ngàn. Bầu trời trong vắt, không
gợn chút áng mây mờ. Mọi người ai cũng trầm
trồ: thật là một tác phẩm tuyệt vời cho chủ đề
bình yên.
Còn bức thứ hai cũng vẽ những vách núi.
Nhưng đó là những vách núi gồ ghề, xám ngắt,
dựng đứng cheo leo. Không một bóng cây xanh
bao phủ. Bầu trời đen kịt mây đang trút mưa như
giận dữ, sấm chớp rạch ngang trời. Bên dưới
vách núi là một thác nước hung dữ cuồn cuộn
bọt trắng xóa, đổ xuống mặt hồ dậy sóng trào
dâng. Nhìn bức tranh không ai có thể nghĩ có
điều gì là bình yên cả.
Thế nhưng nhà vua đã chọn bức tranh thứ hai.
Nhìn thật kỹ, ông nhận ra phía sau thác nước chảy
xiết đó có một bụi cây nhỏ bám vào trong hốc đá,
trên đó có một tổ chim – thấp thoáng hình ảnh
chú chim mẹ đang rỉa lông, mớm mồi cho lũ chim
non. Ở nơi tưởng chừng chỉ có bão tố ấy lại tràn
ngập tình yêu thương và sự sống sinh sôi.
Trong cuộc sống, chúng ta có thể đi tìm cho
mình sự bình yên trong tĩnh lặng, nhưng càng
quý hơn khi tìm được sự tĩnh lặng, bình yên trong
bão tố.
Theo Internet