Đến một ngày...
Đến một ngày chúng ta bỗng nhận ra nhiều điều
của cuộc sống, như một căn duyên chợt đến để
cảm nhận – theo lời người xưa từng nói là ngộ ra.
Chúng ta bỗng nhận ra sự xuyên suốt lẽ ra phải có
trong cuộc sống mình – khi trời đất tĩnh lặng, khi lòng
người lắng xuống tận đáy ký ức tâm hồn. Chúng ta
chợt thấy những ngày đã qua dù làm được nhiều việc
nhưng chỉ là một quán tính của sự cảm nhận cùng lòng
say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình.
Một lúc nào đó chúng ta bỗng nhận ra sự vô tình
của bản thân với những giá trị khác và những tấm chân
tình của người bạn đã xa. Chúng ta thường nhận ra sự
chưa hoàn thiện của người khác mà quên đi của chính
mình – khi bản ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân
đứng cùng một chỗ, khi chúng ta tự cho tầm nhìn của
mình là rộng nhất.
Chúng ta chợt cảm nhận được quy luật sâu xa của
cuộc sống là quá trình cho và nhận. Chúng ta cảm thấy
sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận lại cũng là một sự cho
đi và những tổn thương tinh thần tưởng chừng không có
nguồn nào bù đắp trở nên nhẹ nhàng như cần phải có.
Chúng ta chợt cảm thấy sự thanh thản, nhẹ nhàng
trước những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát của ngày hôm
qua, sự mới mẻ tinh khôi của ngày hôm nay và đó
chính là những gì dành cho ngày mai.
Có lúc chúng ta nhận ra bầu trời lấp lánh ngàn vì
sao hay đen kịt âm u dông tố không ngăn được sự
bừng sáng của một con tim – ánh sáng rực rỡ của mặt
trời chiếu rọi không ấm áp bằng chiếc đèn lồng ký ức
tình yêu, và hạnh phúc không phải chỉ là nụ cười mà
còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.
Đến một lúc chúng ta cảm thấy sự thừa thãi của
ngôn từ, sự ấm lòng của tình thương thầm lặng, ý nghĩa
của sự chia sẻ và điểm thiêng liêng trong sáng của ánh
mắt ai đó chợt nhìn ta. Chúng ta cảm nhận được sợi dây
kết nối mọi người, điểm tĩnh trong chuyển động, sự
trường tồn của cuộc sống và chợt thấy khoảnh khắc của
ngày hôm nay ý nghĩa hơn ngày hôm qua.